Tôi tìm khắp nơi cũng không thấy chồng đâu. Linh cảm có việc không hay, tôi chạy vội sang phòng em họ và giật mình khi thấy hai người đang ôm chặt nhau trên giường.
Năm nay, tôi đã gần 30 tuổi, còn chồng hơn tôi ba tuổi. Chúng tôi lấy nhau được hơn hai năm. Công việc của tôi cũng tương đối tốt, thu nhập khá ổn định, chưa kể lương của chồng tôi cũng tương đương, thành ra về kinh tế tôi cũng không phải lo lắng nhiều. Nhìn bề ngoài ai cũng đánh giá chúng tôi là một gia đình hạnh phúc, một cặp trời sinh, trai tài gái sắc.
Vì đều là dân ngoại tỉnh, xa nhà tự kiếm ăn từ nhỏ, nên chúng tôi rất biết cách chi tiêu, tiết kiệm trong sinh hoạt nên năm ngoái cũng được một khoản. Vợ chồng tôi quyết định mua một căn hộ để có chỗ sắm sửa hơn cho tổ ấm nhỏ, đỡ cảnh phải nay đây mai đó sống trọ lang thang.
Chuyển về đó sống một thời gian thì một hôm cô chú họ dưới quê gọi điện lên muốn gửi gắm anh chị đứa em họ mới đỗ đại học. Chả là trường em có gần chỗ nhà tôi, cô chú muốn nhờ vả hai đứa thì ở nhà mới yên tâm. Lúc đầu tôi khá đắn đo, vả lại cũng rất ngại khi vợ chồng đang vô tư sống, có thêm người sẽ rất bất tiện. Nhưng được chồng tán thành, động viên, nên tôi không nỡ từ chối cô chú.
Khỏi phải nói, từ ngày có em tới ở cùng gia đình tôi cũng đầm ấm hơn. Thêm nữa là có người phụ giúp việc nhà, thỉnh thoảng lại trông bé nên hai vợ chồng tôi cũng đỡ vất vả. Rồi mọi chuyện ập đến, khi vào một dịp tôi tổ chức liên hoan vì ký được hợp đồng lớn ở công ty, tối đó cả nhà có uống một chút bia, em họ tôi do lần đầu uống bia nên hơi say và về phòng đi ngủ trước.
Ảnh minh họa: Internet.
Hôm đó, tôi cũng uống hơi nhiều nên về phòng khi nào không hay. Tới gần sáng, tôi lờ mờ dậy đi vệ sinh, thì không thấy chồng đâu. Tôi chạy ra ngoài phòng khách không thấy, bếp cũng không. Linh cảm có việc không hay, tôi chạy vội sang phòng em họ và giật mình, ngã gục khi thấy hai người đang ôm chặt lấy nhau trên giường.
Tôi thực sự tức giận, định sẽ gọi cả hai dậy và đuổi em họ ra khỏi nhà. Nhưng suy nghĩ kỹ càng lại thì tôi thấy mình vẫn còn rất yêu chồng, tôi và con vẫn cần anh. Vả lại có làm um lên thì sự thật vẫn tồn tại, có khi chuyện mà đồn đại lên, tôi và gia đình cô chú ở quê cũng không còn mặt mũi nào nhìn xóm làng cả. Chồng tôi biết lỗi cũng cầu xin tôi tha thứ. Ngay buổi sáng hôm đó, tôi đành lựa lời nói với em để nó ra ngoài tìm trọ chỗ khác.
Tôi cứ nghĩ như vậy là êm xuôi, nào ngờ suốt một thời gian dài, tôi vẫn không thể nào quên hình ảnh đó. Mỗi lần ân ái với chồng, âu yếm bên chồng là hình ảnh anh ôm ấp cô em họ lại hiện lên. Tôi không thể nào xóa bỏ hình ảnh này ra khỏi đầu, thậm chí càng ngày tôi càng thấy chồng mình thật xa lạ và đáng ghê sợ. Tôi không tài nào có thể lấy lại được cân bằng cuộc sống. Hình ảnh chồng mình không còn được tôn sùng, kính trọng như trước nữa. Tôi có nên ly hôn để giải thoát cho mình hay cứ tiếp tục sống trong ám ảnh. Nếu tiếp tục chung sống, tôi phải làm sao để có được cảm giác hạnh phúc bên chồng như trước đây? Lúc này, tôi thực sự cần một lời khuyên.
Đăng nhận xét